“NGỌC RƠI…”

Thơ Chích Chòe Lửa : “NGỌC RƠI…”

Sài Gòn không có mùa đông
Chỉ có mưa nắng thay dòng thời gian
Sài Gòn không mùa thu vàng
Hiếm khi gió bão phủ phàng về bên

Gần nửa thế kỷ vẹo vênh
Từ khi người đã đổi tên Sài Gòn
Thì cuộc sống đã không còn
Ánh hào quang đẹp tươi tròn thuở xưa

Mỗi ngày tính cách bộn bừa
Lấn xô chà đạp,hơn thua hại đời
Môi trường xuống cấp khắp nơi
Phố đường nhầy nhụa biển người ăn chơi

Một nền văn hóa rối bời
Quẩy tung nếp sống khiến thời dần suy
Cùm gông khóa chặt tư duy
Tội tù tẩy não nghĩ suy vươn mình

Thói quen dần tụ lên hình
Con người sống với niềm tin không bền
Tương lai non nước bấp bênh
Cháu con bỏ xứ chênh vênh tầm nhìn

Nhân sĩ trí thức lặng thinh
Thế hệ chất xám túy tinh phai tàn
Xã hội đầy dẫy dã man
Tình người thu hẹp, hoang đàng lên ngôi

Bốn mươi ba năm dần trôi
Sài Gòn nay hệt bóng ngời đêm lên
“Viễn Đông Hòn Ngọc” theo luồng
Lững lờ ánh tỏa đèn buồn nhấp nhô

Lời người, vỏ bọc như mơ
Đời nghe tự sướng phất phơ giữa trời
Rỗng lòng trống huếch, nợ đời
Chỉ chờ cái kết là rơi tay hùm

Đêm lên đèn tỏa ánh trùm
Thiêu thân vây bám tương phùng ngoài trong
Ngọc rơi tay kẻ không lòng
Ngọc thành món hiến cho dòng xâm lăng.

30/12/18
Chích Chòe Lửa

Bài Khác